Freelance to Freedom (Solo Expert Business)

Freelance to Freedom (Solo Expert Business)

Productivity & Skills

Người ta không quan tâm đến bạn nhiều như bạn nghĩ đâu

Thoát khỏi Spotlight Effect để tự tin xuất hiện trước khách hàng

Linh Phan's avatar
Linh Phan
Oct 03, 2025
∙ Paid
7
1
Share

Năm nhất đại học, mình đăng ký thi tuyển vào đội văn nghệ. Hôm ấy, cả giảng đường vang tiếng cười nói rộn ràng, mình bước lên sân khấu với micro trong tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Bài hát đã chọn sẵn, lời đã thuộc nằm lòng. Vậy mà đến khi nhạc cất lên, mình không thể mở miệng. Cổ họng tắc nghẹn, chân tay run lẩy bẩy. Mình cứ đứng như trời trồng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: “Mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình”.

Mấy chục giây im lặng ngắn ngủi ấy kéo dài như cả thế kỷ. Khi cuối cùng cũng buông micro xuống, mình biết mình đã trượt thẳng cẳng. Không phải vì hát dở, mà vì mình thua chính cảm giác bị soi rọi ấy. Suốt nhiều năm sau, ký ức hôm đó cứ dội lại trong mình mỗi khi đối diện với đám đông.

Nó không chỉ xuất hiện trong những lần thi thố, mà cả trong những tình huống tưởng như rất bình thường. Gần đây nhất là năm 2022, khi mình được mời làm speaker cho một sự kiện online. Hơn 500 người đang chờ mình nói. Mình ngồi trước camera, ánh đèn sáng rực, slide đã sẵn sàng, dàn kịch bản đã soạn đủ. Thế mà 30 phút đầu tiên, mình chỉ thấy mồ hôi túa ra, tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng. Từng câu nói thốt ra như bị kéo lê, không mượt mà như lúc luyện tập. Mình nhớ rõ cảm giác lúc ấy: như thể cả thế giới đang dồn spotlight vào từng chữ của mình, chỉ chờ sơ hở để phán xét.

Điều lạ là, không ai nói gì cả. Người nghe vẫn gật gù, vẫn gửi icon trái tim và lời động viên. Nhưng bên trong mình, nỗi lo spotlight làm nghẹt thở, khiến mình chẳng còn nhìn thấy gì ngoài viễn cảnh thất bại.

Tuần vừa rồi, cảm giác ấy quay lại. Không phải vì sân khấu hay micro, mà chỉ đơn giản là lịch trình dày đặc, nhiều cuộc họp và hạn chót nối đuôi nhau. Nhìn vào to-do list, mình chỉ muốn gấp lại. Một phần trong mình bắt đầu nghi ngờ: liệu người ta có đang dòm ngó và chờ xem mình xử lý thế nào không, liệu họ có đánh giá khắt khe khi mình chậm deadline, liệu khách hàng có thất vọng?

Mình đã lo lắng đến mức không dám mở việc ra làm, dù bình thường mình là kiểu người “không ngại khó, cứ lao vào rồi sẽ tìm cách”. Đó là một tuần lạ lùng, khi nỗi sợ spotlight chiếm lĩnh, khiến mình chỉ muốn trốn vào bóng tối.

Thế nhưng, sự thật lại khác hoàn toàn. Khách hàng nhận proposal và khen ngợi. Team nội bộ hài lòng sau phiên tư vấn. 90 học viên lớp học đầu tiên trong năm feedback tích cực ngoài mong đợi. Các việc cá nhân lẫn deadline đều lần lượt hoàn thành. Tất cả trôi chảy hơn mình tưởng.

Khi ngồi nhìn lại, mình mới thấy: không ai để ý và phán xét nhiều như mình tưởng tượng. Mọi spotlight rực rỡ trong đầu mình thực ra chỉ là ảo ảnh. Và chính ảo ảnh ấy, suốt nhiều năm qua, đã lấy đi không ít cơ hội, năng lượng và niềm vui của mình.

Giải mã Spotlight Effect

Cái cảm giác đứng giữa ánh đèn, tin rằng mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, hóa ra có tên gọi hẳn hoi trong tâm lý học: Spotlight Effect.

Thuật ngữ này lần đầu được nhắc tới vào cuối thập niên 1990, khi các nhà tâm lý Thomas Gilovich và Kenneth Savitsky (Đại học Cornell) nghiên cứu hiện tượng chúng ta thường đánh giá quá cao mức độ người khác chú ý đến mình. Họ cho sinh viên mặc chiếc áo thun in hình ca sĩ Barry Manilow - vốn bị coi là lỗi thời, hơi lố bịch - rồi bước vào lớp học. Sau đó, các sinh viên được hỏi: “Bạn nghĩ có bao nhiêu người để ý tới chiếc áo của bạn?” Kết quả, hầu hết đoán rằng hơn một nửa số bạn bè trong lớp sẽ nhận ra. Nhưng thực tế, chỉ khoảng 20% thực sự chú ý.

Điều đó cho thấy một sự thật thú vị: chúng ta luôn tưởng rằng mình đang được soi rọi dưới một “spotlight” mạnh mẽ, trong khi người khác bận tâm đến chính họ nhiều hơn là để ý đến ta.

Về mặt thần kinh học, điều này bắt nguồn từ egocentrism - xu hướng tự lấy bản thân làm trung tâm khi xử lý thông tin. Não bộ ta tự động phóng chiếu kinh nghiệm của mình ra thế giới, rồi tin rằng người khác cũng có cùng mức độ chú ý như vậy. Kết quả là ta phóng đại ánh nhìn của người khác lên mình, tạo nên ảo giác spotlight.

Hiệu ứng này không chỉ xuất hiện trên sân khấu hay trong các buổi thuyết trình. Nó xảy ra trong đời sống hàng ngày:

  • Bạn đăng một status trên mạng xã hội rồi ngồi thấp thỏm lo lắng: “Liệu người ta có thấy mình ngớ ngẩn không?”

  • Bạn phát biểu trong một cuộc họp, rồi về nhà nằm nghĩ đi nghĩ lại chỉ vì vấp một từ.

  • Bạn bước vào một buổi tiệc, cảm giác ai cũng nhìn chằm chằm vào mái tóc vừa cắt hơi lệch của mình.

Trong tất cả những tình huống ấy, spotlight thực ra chỉ tồn tại trong đầu ta. Người khác có thể để ý thoáng qua, rồi họ nhanh chóng quay lại với spotlight của chính họ: bộ quần áo, lời nói, deadline, những nỗi lo riêng.

Nhà nghiên cứu Nicholas Epley từng nhận xét: “Nếu biết người khác ít quan tâm đến bạn thế nào, bạn sẽ thấy nhẹ nhõm ngay lập tức.” Và đúng là vậy. Phần lớn nỗi sợ spotlight là do ta tự thổi phồng, khiến mình căng thẳng, tự nghi ngờ, bỏ lỡ cơ hội để thoải mái sống và làm việc.

Khi ánh sáng trở thành gánh nặng

Spotlight Effect tưởng như vô hại, nhưng nó âm thầm bào mòn sự tự tin và giới hạn khả năng của chúng ta nhiều hơn ta tưởng.

Thứ nhất, nó khiến ta nghi ngờ năng lực của chính mình. Một lỗi nhỏ, một khoảnh khắc vấp váp cũng bị phóng đại thành thất bại lớn trong đầu. Người đang chuẩn bị thuyết trình có thể bỏ qua hàng chục điểm mạnh, chỉ chăm chăm nhớ tới cảnh mình từng nói sai trước lớp năm nào. Người đang muốn mở kênh YouTube lại ngồi hàng tuần không dám bấm nút đăng video đầu tiên vì sợ “mọi người sẽ cười”.

Thứ hai, nó khiến ký ức cũ không được chữa lành cứ lặp đi lặp lại. Một lần vấp ngã trong quá khứ trở thành cái bóng bám riết, khiến hiện tại lúc nào cũng lo lắng. Nhiều bạn từng có trải nghiệm bị chê bai khi phát biểu, từ đó tránh xa mọi cơ hội đứng lên chia sẻ, cho dù giờ đã trưởng thành và có đủ kiến thức.

Thứ ba, Spotlight Effect làm ta khó cảm thấy hài lòng trọn vẹn. Ngay cả khi đã đạt thành công, một tiếng nói bên trong vẫn thì thầm: “Liệu người khác có thật sự công nhận không? Họ đang nghĩ gì về mình?” Chính nỗi lo bị phán xét ấy khiến niềm vui chẳng kéo dài lâu.

Điều trớ trêu là, ta thường rơi vào hai sai lầm lớn. Một là lo lắng quá mức về việc người khác nghĩ gì. Hai là tin ngay vào những gì người khác nói về mình. Chỉ cần một lời nhận xét bâng quơ, ta có thể mất hàng tuần tự vấn, trong khi người nói ra có lẽ đã quên từ lâu.

Thử hình dung: bạn viết một bài chia sẻ chuyên môn, nhận được hàng chục lời cảm ơn và một bình luận chê “dài dòng”. Nếu mắc kẹt trong Spotlight Effect, bạn sẽ bỏ qua mọi phản hồi tích cực và chỉ nhớ mỗi dòng chê kia. Nhưng thực tế, người kia cũng đang ở trong spotlight của chính họ: họ nói ra điều đó rồi lướt đi, còn bạn thì ôm lấy nó như sự thật hiển nhiên.

Với solopreneur hay solo expert, Spotlight Effect nguy hiểm hơn nữa. Nó khiến bạn ngại xuất hiện công khai, ngại ra mắt sản phẩm, ngại thử một chiến lược mới. Trong một thế giới mà khách hàng chỉ tin khi họ thấy bạn dấn thân thật sự, việc để Spotlight Effect kìm hãm đồng nghĩa với việc bạn tự thu nhỏ cơ hội của mình.

Hai sự thật để thoát khỏi ánh đèn ảo

Sau nhiều năm loay hoay với Spotlight Effect, mình rút ra hai sự thật đơn giản nhưng đủ sức thay đổi cách ta nhìn nhận mọi tình huống.

Sự thật thứ nhất: Người khác không để ý đến bạn nhiều như bạn nghĩ.
Thực tế, ai cũng đang bận rộn với spotlight của riêng họ. Trong một cuộc họp, bạn lo mọi người đang soi cách bạn nói, nhưng họ lại mải nghĩ tới phần trình bày sắp tới của chính họ. Trên mạng xã hội, bạn lo bài viết của mình bị phán xét, nhưng người đọc thường chỉ lướt vài giây trước khi bị kéo sang dòng thông tin tiếp theo. Não bộ chúng ta có xu hướng phóng đại ánh nhìn của người khác lên mình, trong khi thực tế phần lớn chẳng ai dành nhiều thời gian đến thế.

Sự thật thứ hai: Nếu có để ý, họ cũng nhanh chóng quên đi.
Một lỗi nhỏ, một lần nói vấp, một chi tiết kém duyên… tất cả đều chỉ nằm lại trong trí nhớ của bạn lâu hơn là trong trí nhớ của người khác. Người nghe có thể bật cười lúc đó, nhưng vài phút sau họ đã chuyển sang quan tâm đến câu chuyện khác. Còn bạn thì ôm lấy nỗi xấu hổ như thể nó còn nguyên vẹn.

Hiểu được hai sự thật này, ta mới thấy Spotlight Effect chẳng đáng sợ đến vậy. Đúng, cảm giác spotlight có thể khiến tim đập nhanh, tay run rẩy, trí nhớ trống rỗng. Nhưng đằng sau ánh sáng tưởng chừng soi rọi ấy, thật ra chỉ là sự thờ ơ rất tự nhiên của con người. Mỗi người đều bận tâm với chính mình nhiều hơn là để tâm tới ta.

Ba kỹ năng ứng dụng để Spotlight bớt “chói lóa”

Hiểu về Spotlight Effect mới chỉ là bước đầu. Điều quan trọng là ta có thể rèn luyện những kỹ năng nhỏ nhưng hiệu quả để giảm bớt sức nặng của nó. Đây là ba cách mình đã áp dụng nhiều năm qua.

1. Nhận thức lại tình huống
Mỗi khi Spotlight Effect xuất hiện, hãy tự nhắc: “Người khác bận rộn với chính họ hơn là với mình.” Một buổi thuyết trình có thể khiến bạn run rẩy vì nghĩ ai cũng đang săm soi, nhưng thực tế phần lớn khán giả chỉ chờ đến lượt đặt câu hỏi của họ. Tập nhìn sự việc từ góc độ đó giúp ta bớt dính mắc vào những ánh mắt tưởng tượng.

2. Tập trung vào giá trị thay vì sự thú vị
Nhiều bạn khi mới bắt đầu chia sẻ trên mạng xã hội thường hỏi: “Làm sao để mình trở nên thú vị hơn?” Nhưng spotlight không biến mất khi bạn cố trở nên hấp dẫn. Nó chỉ lắng xuống khi bạn tập trung vào giá trị thực: kiến thức, kinh nghiệm, giải pháp. Người đọc ở lại vì họ nhận được điều hữu ích, chứ không phải vì bạn kể chuyện dí dỏm hay ăn mặc bắt mắt. Càng đặt trọng tâm vào giá trị, bạn càng ít bị ảnh hưởng bởi ánh nhìn của người khác.

3. Luôn chuẩn bị một phương án dự phòng
Một trong những điều khiến Spotlight Effect trở nên đáng sợ là vì ta tin “nếu thất bại thì mình sẽ sụp đổ hoàn toàn”. Để hóa giải, hãy luyện thói quen đặt câu hỏi: “Nếu điều tệ nhất xảy ra, thì sao?” Nếu đang thuyết trình mà quên lời, bạn có thể dừng lại lấy hơi, nhìn vào ghi chú, rồi tiếp tục. Nếu bị hỏi khó, bạn có thể thẳng thắn nói sẽ trả lời chi tiết hơn sau. Mọi kịch bản đều có lối thoát, và bạn sẽ thấy: không có gì quá tệ như mình tưởng. Câu hỏi mình thường tự nhắc trong những tình huống căng thẳng là: “Thế thì có sao?” Chỉ một câu đó đã đủ làm dịu spotlight trong đầu mình.

Bài tập thực hành

Để Spotlight Effect không còn là thứ chỉ nằm trên trang sách tâm lý, bạn cần thử áp dụng nó vào chính những tình huống đời thường. Dưới đây là một vài bài tập nhỏ:

This post is for paid subscribers

Already a paid subscriber? Sign in
© 2025 Linh Phan
Privacy ∙ Terms ∙ Collection notice
Start writingGet the app
Substack is the home for great culture