Thoát bẫy cầu toàn cho solo expert
Chuyển từ kỳ vọng mơ hồ sang kỷ luật có cấu trúc để tái lập năng suất
Hầu hết những người làm solo đều gặp chung một loại “người đồng hành thầm lặng” trong căn phòng làm việc, một chiếc bóng to tổ chảng, nặng trịch, lúc nào cũng lượn qua lượn lại với câu hỏi:
“Liệu người ta có thấy mình đủ giỏi chưa?”
“Nếu viết thế này mà không ai like thì sao?”
“Mình làm cái này liệu có bị đánh giá là lố bịch không?”
Chiếc bóng đó có hình dáng giống hệ bạn, nhưng là ở một phiên bản “phải tốt hơn”:
phải làm cho ra một sản phẩm hoàn hảo
phải luôn biết chính xác nên nói gì, post gì, đặt giá bao nhiêu
phải không được mắc sai lầm hay không để bị từ chối
Nó chẳng la hét đòi hỏi mắng mỏ bạn phải làm tốt. Nhưng nó cứ âm thầm đứng phía trước và tạo ra một tiêu chuẩn vô hình khiến bạn thấy mình luôn chưa đủ. Nó làm bạn dừng lại, có khi là sửa mãi một dòng tiêu đề, viết email xong rồi xóa, lưu bản nháp rồi chẳng bao giờ dám công khai. Nó chính là đại diện cho nỗi sợ bị đánh giá, bị loại trừ, bị “dìm hàng” hoặc “không đủ tốt” trong mắt người khác.
Bạn càng để nó sống lâu, nó càng ngốn năng lượng của bạn, nhiều hơn cả deadline, khách hàng khó tính, hay tài khoản ngân hàng cạn tiền.
Trong bản tin này, chúng ta sẽ cùng nhau:
nhận diện cái bóng ấy đang ngụy trang ra sao trong công việc hàng ngày của solo expert,
bóc tách cơ chế tâm lý thần kinh khiến bạn bị cuốn vào vòng xoáy “chưa đủ tốt”,
và quan trọng nhất: học cách bước ra khỏi cái bóng đó để làm việc rõ ràng, ra quyết định nhanh chóng, và hành động hiệu quả hơn mỗi ngày.
Cái bóng hình thành từ đâu?
Từ thời nguyên thủy, việc được “thuộc về nhóm” là điều kiện sống còn. Người nào bị bộ lạc đuổi khỏi hang đá thì khả năng cao là đói chết, lạnh chết, hoặc làm mồi cho thú dữ. Não bộ chúng ta phát triển với một hệ thống cảnh báo mạnh mẽ mỗi khi ta cảm thấy mình bị đánh giá, khác biệt hoặc loại trừ. Cái bóng chính là kết tinh của cơ chế sinh tồn này.
Chỉ khác là bây giờ, bị ai đó unfollow hoặc để lại bình luận tiêu cực không còn nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng não bạn chưa nhận ra điều đó.
Trong tâm lý học nhân văn, Carl Rogers gọi đó là khoảng cách giữa real self (con người thực tại) và ideal self (hình ảnh lý tưởng).
Real Self: phiên bản hiện tại với điểm mạnh, điểm yếu, thực tế.
Ideal Self: hình mẫu lý tưởng giỏi hơn, thông minh hơn, hoàn hảo hơn.
Khi khoảng cách giữa hai hình ảnh này quá lớn, ta rơi vào trạng thái gọi là “incongruence” - lệch pha giữa mình và hình ảnh mình tin mình phải là.
Tình trạng này khiến:
bạn thấy bản thân “chưa đủ” dù đã cố gắng,
bạn trì hoãn hành động vì sợ làm ra thứ không xứng với hình ảnh ấy,
và bạn liên tục chỉnh sửa, hoàn thiện, nhưng không bao giờ hoàn tất.
Đó chính là một trong những nguyên nhân sâu xa khiến solo expert đánh mất năng suất thật sự: hành động chậm lại vì bị “đóng khung” với những chuẩn mực do chính mình tạo ra.
Nghịch lý là cái bóng không đến từ sự lười biếng mà đến từ khát vọng phát triển. Chúng ta muốn giỏi hơn nên đặt tiêu chuẩn cao hơn. Chúng ta muốn được công nhận nên soạn thảo kỹ hơn. Chúng ta muốn ấn tượng sâu sắc hơn nên cứ nâng lên đặt xuống sửa đi sửa lại. Chúng ta nghĩ mình chỉ đang làm cho tốt hơn. Nhưng thật sự, ta đang tự đẩy mình vào một vòng lặp: Kỳ vọng cao → Chưa đạt ngay → Cảm thấy mình tệ → Càng phải làm kỹ hơn → Tiếp tục trì hoãn, không công khai/xuất bản.
Nếu bạn thấy mình có rất nhiều ý tưởng nhưng không viết, có nhiều kiến thức nhưng không dạy, có sản phẩm tiềm năng nhưng chưa từng dám launch… thì rất có thể: Bạn không bị kẹt ở mức năng lực, mà đang mắc kẹt trong cái bóng mà chính bạn dựng nên.
Chúng ta thường nghĩ productivity là chuyện của thời gian, công cụ, hoặc workflow. Nhưng trước cả những thứ đó, là một câu hỏi quan trọng hơn: Bạn đang hành động từ đâu? Từ chính mình, hay từ cái bóng của một ai đó mà bạn nghĩ mình nên trở thành?
Nếu câu trả lời là vế sau, thì năng suất thực sự sẽ không bao giờ xuất hiện.
Cái bóng không ngủ nhưng nó khiến bạn kiệt sức
Nếu bạn thấy mình bận cả ngày mà không hoàn thành việc gì, hoặc càng chỉnh sửa càng mất động lực làm tiếp, thì lý do không nằm ở thời gian mà nằm ở việc bạn đang chi quá nhiều năng lượng vào việc chống đỡ một cái bóng.
#Mỗi lần so sánh với kỳ vọng, bạn bị trừ điểm năng lượng
Mỗi quyết định và mỗi nỗ lực “tự kiềm chế cảm xúc” đều lấy bớt năng lượng ý chí (willpower). Với solo expert, điều này diễn ra cả ngày: viết rồi xóa, lên giá rồi hạ, định quay video rồi tự bảo “chưa đủ năng lượng”. Bạn tưởng mình mệt vì làm nhiều; thực ra mệt vì nghĩ quá nhiều mà làm quá ít.
#“Tạm dừng để làm tốt hơn” là cái bẫy của sự tê liệt
Cái bóng đòi bản nháp đầu tiên phải y như phiên bản cuối. Bạn vừa nghĩ, vừa làm, vừa chấm điểm… cùng lúc, thay vì: thử nghiệm → phản hồi → cải tiến. Kết quả: việc ít đi, thời gian kéo dài, niềm tin tụt dốc.
#Productivity bị đánh cắp bởi cái vỏ của sự “cầu toàn”
Thực ra chưa chắc bạn đã cầu toàn. Bạn sợ nhiều hơn.
Bạn chỉ dám làm khi “chắc chắn đúng”. Nhưng công việc sáng tạo, ra quyết định, dạy học hay kinh doanh chuyên môn đều là trò chơi của thử–sai có kiểm soát. Tự loại mình ngay vòng gửi xe là cách nhanh nhất để không tiến bộ.
Nếu có từ 2 dấu hiệu trở lên, khả năng cao bạn đang hành động từ cái bóng chứ không phải từ bản thân thật sự của bạn.
Vì sao nó luôn đi trước bạn một bước?
Khi đối diện nguy cơ bị đánh giá (một post có thể flop, một bản chào hàng có thể bị chê), vùng phát hiện đe dọa và mạng lưới cảnh báo xã hội trong não kích hoạt. Não coi đó là rủi ro và ưu tiên an toàn hơn tiến bộ. Vì thế, trì hoãn chính là một dạng “chiến lược sinh tồn” nó cho bạn cảm giác kiểm soát hiện tại, đổi lại cái giá rất đắt ở tương lai: công việc không được ship, cơ hội không thành hình.
Tin tốt là hệ thống này có thể điều hòa bằng cấu trúc, nghi thức làm việc và chuẩn mực nội bộ. Bạn không cần “dũng cảm” cả ngày; bạn cần giúp mình đi tiếp khi dũng khí đi xuống.
Bước ra khỏi cái bóng: trở về đúng vị trí
Bạn không cần đánh bại cái bóng, chỉ cần trả nó về đúng vai trò là được. Khi nó ở vị trí tham chiếu, nó có thể là bản đồ định hướng. Nhưng bạn cho nó ngồi ở ghế lái, nó có thể trở thành kẻ độc tài, kiểm duyệt, ra lệnh.
Nên có ba cách đơn giản nhưng chiến lược để thoát ra khỏi vùng chi phối của nó.
#1. Hành động trước, đánh giá sau
Một trong những thói quen giết chết việc một người có thể viết tốt hơn chính là vừa viết vừa sửa. Và thói quen có thể giết chết business của solo expert có thể chính là vừa làm vừa đánh giá.
Cách cải thiện cho bạn là: phân tách thời gian làm và thời gian đánh giá. Không review khi đang viết. Không tối ưu khi đang dựng bản nháp. Không làm mười vai cùng lúc. Trong một ngày làm việc, hãy đặt 2 chế độ rõ ràng:
Build Mode: không đánh giá, chỉ sản xuất.
Refine Mode: không sản xuất, chỉ chỉnh sửa.
Năng suất trở lại khi bạn ngừng làm việc trong trạng thái căng thẳng gồng lên tự phán xét.
#2. Chạy về “vị trí hiện tại” trước khi hành động
Câu hỏi khiến nhiều người kiệt sức là: “Làm sao để sản phẩm này thể hiện đẳng cấp của mình?”
Câu hỏi giúp bạn khởi động lại là: “Từ vị trí hiện tại, bước thực tế tiếp theo là gì?”
Solo expert giỏi không phải là người lúc nào cũng làm đúng ngay từ đầu mà biết mình đang ở đâu, thay vì cố đóng vai một ai khác. Chúng ta đâu cần sản phẩm hoàn hảo? Chúng ta cần sản phẩm phù hợp với vị trí hiện tại của mình kìa.
Nếu là viết, thì hãy viết như một người đang trong quá trình tone voice của riêng mình. Nếu là dạy, thì hãy dạy như một người có trải nghiệm thực, không phải là người giỏi nhất.
Hãy định giá dựa trên giá trị mà chúng ta có thể đảm bảo, không phải kỳ vọng mình cố gồng lên để chứng minh.
Bài tập 3 phút “A → B nhỏ”
A = trạng thái hiện tại (đã có gì? thiếu gì?)
B nhỏ = bước kế tiếp trong 48 giờ (nhỏ đến mức không thể không làm).
Ví dụ: thay vì “ra mắt khóa học”, B nhỏ là “viết outline 6 mục + 3 bullet/mục”.
#3. Thay thế kỳ vọng bằng tiêu chuẩn của riêng mình
Có lẽ bạn chỉ thực sự thoát ra khỏi cái bóng khi chuyển từ câu hỏi: “Liệu người ta có thấy mình đủ tốt chưa?” thành: “Điều này có đúng với tiêu chuẩn của riêng mình không?”
Tiêu chuẩn nội bộ giúp bạn được tự do hành động mà vẫn đảm bảo chất lượng. Hãy định nghĩa Definition of Done (DoD) cho từng loại đầu ra:
Bài viết đạt chuẩn = có 1 insight mới + 1 ví dụ cụ thể + 1 lời mời hành động.
Sản phẩm đạt chuẩn = giải quyết 1 pain point rõ ràng; có case/đo lường kết quả tối thiểu.
Buổi coaching tốt = lắng nghe sâu + đặt ít nhất 2 câu hỏi chất lượng + thống nhất 1 cam kết sau buổi.
Tin mình đi, tiêu chuẩn của chính bạn sẽ nâng cấp dần theo thời gian. Và đó chính là cách chúng ta tiến bộ và phát triển.
Những câu hỏi phản tư để bạn nhìn rõ hơn chiếc bóng của mình
Hoạt động nào khiến bạn thấy mình đang là chính mình?
Tiêu chuẩn nội bộ nào của bạn đang quá mơ hồ? (viết lại DoD)
Nếu chỉ được chọn 1 bước trong 48h tới, bạn sẽ làm gì?
Một bằng chứng gần đây cho thấy “tôi đủ tốt” là gì?
Bạn không cần vượt qua cái bóng
Bạn không cần vượt qua nó. Bạn chỉ cần không cho phép nó hành động thay bạn. Khi cái bóng ngồi đúng vị trí, nó sẽ là người nhắc nhở bạn ở đây có rủi ro hoặc ở kia còn chưa rõ ràng, nhưng bạn mới là người vận hành trực tiếp.
Nếu bạn muốn đi xa với con đường solo này, sự ổn định trong tâm trạng, trong nhịp điệu làm việc, với tiêu chuẩn tiêu chí rõ ràng và một cộng đồng phản hồi an toàn không phán xét hay tấn công… là đủ để bạn tiến bộ mà không cần phải chờ tới khi “hoàn hảo”.
Đặc biệt là với kinh doanh chuyên môn hay tri thức, việc định nghĩa tiêu chuẩn nội bộ và có nhịp điệu khi làm việc chính là hai viên gạch nền trong hệ thống làm việc bền vững và dự đoán được.
<3
Biết ơn chị Linh vì những chia sẻ thật sự hữu ích ạ ❤️❤️❤️. Em thường bị rơi vào cái bẫy cầu toàn, sợ chưa đủ giỏi như chị nói nên luôn tìm cách trì hoãn. Em sẽ thử áp dụng những cách của chị để hành động nhiều hơn ạ.